Chào mừng bạn đến với forum.minhha.vn, Nơi chia xẻ những thông tin bổ ích
Đăng ký  hoặc  Đăng nhập

Điên đầu vì quà Valentine của chồng!

Điên đầu vì quà Valentine của chồng!

Gửi bàigửi bởi Admin » Tháng ba 01, 2015, 10:11 am

Chưa có Valentine nào làm em điên đầu hơn Valentine năm nay! Em xin kể để quý độc giả giúp em.

Ngày xưa lâu lắm rồi, em có yêu một anh, tụi em yêu nhau 4 năm thì anh ấy mất. Thời gian đó em sống như đã chết rồi, em đau đớn tận cùng. Rồi thời gian cũng làm phôi pha, em kết hôn với một người cùng xóm. Dĩ nhiên là anh ấy biết chuyện của em.

Thật ra, lòng em tận lúc đó vẫn còn nhớ rất nhiều người xưa. Nhưng em nghĩ, cuộc đời là đi tới, quá khứ là quá khứ, không nên để nó phương hại đến hiện tại. Sau ngày cưới, em thu dọn tất cả những kỷ vật, thư từ của người xưa đem gửi hết vào nhà má em. Nói thật em cũng muốn đốt hết nó, nhưng em tiếc quá! Em thề với lòng là sẽ không bao giờ mở ra coi lại.

Từ khi về làm vợ, em hết lòng lo cho chồng và gia đình chồng, cha mẹ chồng và cả anh chị rất quý em. Tụi em có với nhau hai con, nay đã 10 và 12 tuổi. Em là một người vợ chỉ biết lo cho chồng con, em chu toàn việc nhà và chăm sóc con cái rất vuông tròn. Thỉnh thoảng chồng em có nhắc lại người xưa, nhưng em gạt đi. Chồng em vẫn không thấy thoải mái với người cũ của em. Có lẽ do người cũ của em hơn chồng em tất cả mọi mặt. Nhưng thật lòng mà nói, em đã sống rất trong sáng, ngay khi đối mặt với lương tâm, em không thấy mình có lỗi gì cả.

Từ ngày lấy nhau Valentine năm nào chồng em cũng mua hoa tặng vợ. Năm nay em hơi ngạc nhiên, thay vì hoa, chồng em lại mang một gói quà thật lớn, giấy gói rất đẹp, nói: Nè, quà đặc biệt của em. Em hí ha hí hửng, vui mừng mở ra, thì hỡi ơi, toàn là thư cũ của em, đống thư từ mà em cất kỹ trong nhà má, không biết chồng em đã lên nhà má lấy lúc nào.

Quả thật, thay vì sợ hãi, em cảm thấy khinh bỉ cách cư xử đó. Thái độ của em là không nói gì hết, chỉ lẳng lặng xếp gói quà lại. Ngay hôm đó, em đốt hết thư từ và không nói với chồng em tiếng nào.

Cho đến khi viết thư này, em cũng chưa nói chuyện lại với chồng em. Em muốn bỏ cái người đàn ông nhỏ nhen đó. Em khinh cách hành xử đó...
Xin giúp em với.
Ngọc Mỹ

*Góp ý của độc giả:

*VanNguyen
Theo tui nghĩ, đúng ra cô nên đốt bỏ hết những thư từ hình ảnh quà tặng của người bạn trai cũ trước ngày kết hôn. Tui cũng nghĩ tất cả những người sắp kết hôn đều nên làm như vậy. Tại sao lại để cho những hiện vật đó làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình mới của mình, có đáng không?! Hồi xưa ông xã tui cũng không đốt bỏ thư từ hình ảnh của người yêu cũ, còn cất giữ ở ngay trong phòng ngủ của hai vợ chồng. Tui nhìn thấy được, buồn lắm, có cảm giác như... ba người ngủ chung với nhau. Ðến trước ngày tui sanh đứa con đầu lòng thì tui gom hết tất cả những thứ đó, đốt bỏ, không nói gì cho chồng tui biết. Một thời gian ngắn sau, ảnh biết được, ảnh có trách nhẹ tui, nhưng tui bỏ qua, không làm lớn chuyện.
Tính tui rất ghen, chỉ cần chồng tui có một cái nhìn, một cử chỉ, một lời nói ngọt ngào với người phụ nữ khác là tui đã nổi máu, bản tính của tui là hoặc là có hết, hoặc là không có, tui không cần, san sẻ tình cảm cho người khác là dứt khoát không được, 'Zero-tolerance'!
Tui nghĩ chỉ vì chồng của cô là con cháu của Hoạn Thư nên mới vậy, chỉ có điều ảnh cư xử hơi độc địa hơn người bình thường. Nhưng điều đó cũng dễ hiểu, tại vì nói cho cùng, cô cũng là người có lỗi. Tui nghĩ cô nên bỏ qua, làm lành với ảnh. Chỉ là ghen tuông thôi mà!

*Anh Tám
Theo lời Cô kể. Tôi xin đặt giả thiết:
Nếu từ khi về làm vợ chú ấy cho tới nay, cô đã tuyệt đối quên quá khứ với người tình cũ, không đá động gì về những thư tình cũ, không còn liên hệ bất chính đáng gì với người tình xưa cũ... Chỉ một đường là lo cho chồng con, lo cho gia đình.
Thêm nữa, theo cô nói: “Nhưng thật lòng mà nói, em đã sống rất trong sáng, ngay khi đối mặt với lương tâm, em không thấy mình có lỗi gì cả.”
Hôm nay xảy ra câu chuyện gói quà Valentine này. Dẫn đến kết luận chồng cô bị mấy lỗi sau:
- Người đàn ông ích kỷ: Phanh phui chuyện tình yêu xa xưa của vợ mình.
- Ðánh cắp tài liệu mật: Sang nhà người khác ăn cắp một tài liệu, nó được xem như là bất khả xâm phạm.
- Ðọc thư tình lén: Chắc chắn phải có đọc để cho rõ sự tình.
- Xâm phạm quyền sở hữu thư tín: Lấy tư cách gì mà sử dụng vật đó như của riêng mà mang tặng cho người khác.
- Bôi bác ý nghĩa của ngày Valentine: Quà đó không thể dùng để tặng trong ngày Valentine.
- Phạm tội với vợ trong ngày trọng đại nhất. Từ đó sẽ ảnh hưởng đến tâm sinh lý, nó còn thêm nhiều tội danh khác nữa!~
Còn về phần cô chỉ có một khuyết điểm nhỏ:
“Thỉnh thoảng chồng em có nhắc lại người xưa, nhưng em gạt đi. Chồng em vẫn không thấy thoải mái với người cũ của em. Có lẽ do người cũ của em hơn chồng em tất cả mọi mặt.” (trích lời cô)
Ðáng lẽ mấy lúc đó cô phải chịu nhín ra chút ít thời gian để giải thích hầu giải tỏa những điều thắc mắc cho chồng, rằng: “Ai cũng có quá khứ, bây giờ em đã bỏ quên nó rồi. Hiện tại em chỉ biết lo cho chồng, lo tương lai cho con. Chồng chịu chưa? Chồng nghĩ sao mà phải bận tâm đến nó?”
Là vì tôi nghĩ chồng cô ít nhiều gì cũng lấn cấn mặc cảm là “người đến sau,” tự ái của một người thua kém người khác
Theo như tôi đoán không lầm, chồng cô chắc là phải dưới cơ cô, lanh lợi không bằng cô. Chú ấy chỉ được nước là hay lầu bầu ba cái vụ quá khứ vớ va vớ vẩn; Còn cô mới là người cứng cỏi, không nói thì thôi, chứ nói là làm.
Vợ chồng ở với nhau mười mấy năm, thói hư tật xấu đều lộ rõ hết, cảm thấy chán với nhau rồi. Nhưng dù sao cũng còn cái nghĩa là sự gắn bó của hai đứa nhỏ.
“Dây dùng (chùng) khó đứt.” Cho nên giả dụ như vì một lý do nào đó chú ấy có muốn hụt hẫng chuyện bé xé thành to đi nữa. Ở thế thượng phong, cô nên bình tĩnh một chút, hãy cho chú ấy một cơ hội: Vợ chồng ngồi lại, hỏi rõ đầu đôi câu chuyện, tại sao, vì đâu có cớ sự này? Hãy trải lòng, nói thật, nói ra tất cả những gì mình muốn mà lâu nay chưa nói hết, cho hết ấm ức. (Tôi nghĩ rằng, những cặp vợ chồng cãi nhau ỏm tỏi, tưởng chừng như đứt, nhưng lại mau làm hòa, ở với nhau hoài; Còn ngược lại sự im lặng của cô mới đáng lo!)
Theo tôi, vì tương lai của hai đứa con, vợ chồng càng phải cảm thông nhau hơn, thương nhau chín bỏ làm mười, thương hơn cả những lúc mình quyết định cưới nhau trước kia, nhớ bỏ luôn y' nghĩ khinh khi lẫn nhau. Có như thế mới có được thêm vài, ba lần “cái mười mấy năm nữa.” Mới đáng quý.
Mong cô rộng lượng tha thứ, để mùa Valentine 2016 chú sẽ tặng cô phần quà gấp đôi bù lại cho năm nay.

*Nth.
Sau khi đọc lá thư, tôi thật ngạc nhiên, tại sao lại có thể giống chuyện của mình như thế. Giống đến độ, tôi nghĩ ai đó đã có ý trêu ghẹo tôi mà viết lên.
Tôi viết thư chỉ xin chia sẻ điều xảy ra cho mình, chứ không có mục đích góp ý.
Chồng tôi cũng lấy thư của người yêu cũ, gói lại và tặng trong dịp sinh nhật của tôi. Tôi không im lặng mà đã nói với anh ấy: “Nếu ý định của anh trong việc tặng quà này là dày xéo em, thì rất tiếc nó đã phản tác dụng.” Sau đó tôi đốt hết đống thư. Hai năm sau chúng tôi ly hôn, và sau đó vài năm tôi kết hôn với người yêu cũ, người mà tôi đã giữ thư trong bao nhiêu năm. Chúng tôi đã sống rất hạnh phúc, tính đến nay là hai mươi mốt năm.

*********
Vấn đề mới:
Tôi có một chuyện ấm ức trong lòng quá! Tính tôi không hay lục lọi túi xách hay ví của chồng. Tôi tin tưởng anh ấy nên không bao giờ đụng tới những vật dụng riêng của anh.
Tuần trước, cái máy hút khói nhà hư, tôi gọi thợ đến sửa, vì là thợ Việt Nam, nên họ đòi phải trả tiền mặt. Tôi lại không có đủ, nên vào phòng tìm, vô tình lại thấy chồng quên cái túi xách ở nhà. Tôi mừng quá, lục coi thử có tiền mặt không. Tôi lục hết mọi ngăn không tìm thấy, đang lo lắng không biết lấy đâu trả tiền thợ. Tôi kiếm một lần nữa, thường túi xách hay có miếng lót dưới đáy. Tôi giở tấm lót lên thì thấy một mảnh giấy, chữ có vẻ của phụ nữ, ghi: “Hẹn gặp lúc... vẫn chỗ cũ.” Tay chân tôi bủn rủn, run cả người. Tôi ngồi phịch xuống đất và khóc như mưa, tôi không biết phải làm gì cả, cho đến khi người thợ lên tiếng gọi.
Như vậy là chồng tôi có ngoại tình và họ đã hẹn nhau nhiều lần. Không biết chồng tôi đã hẹn hò bao lâu rồi. Trời ơi! Tôi phải làm gì đây? Ðầu tôi nhức như búa bổ.
Tối, tôi hỏi thì anh ấy cười, nói đó là giấy của thằng H. (bạn của chồng tôi) nó sợ vợ bắt gặp nên nhờ anh giữ hộ. Tôi nghe mà nhẹ người, nhưng chỉ một ngày, tôi trở lại cảm giác cũ, vì tôi nghĩ, tại sao lại nhờ chồng tôi giữ, mà đó là tờ giấy hẹn hò, có sợ vợ thì xé vứt đi, về phần chồng tôi, thì nếu đó là của bạn thì mắc chi phải giấu kín dưới đáy giỏ? Bao nhiêu câu hỏi lởn vởn trong đầu tôi.
Tôi không biết có nên hỏi người bạn cho ra lẽ không? Mà bây giờ hỏi cũng muộn vì, chắc chắn chồng tôi đã gọi điện báo sự việc cho bạn biết rồi, hỏi cũng như không, đương nhiên là họ cùng phe để nói những điều tốt cho nhau.
Tôi điên đầu quá, không nghĩ ra được điều gì sáng sủa cả.
Kính mong quí độc giả giúp tôi ý kiến.
Cô Xuân Mỹ Tho
Hình ảnhChào bạn! Chúc bạn nhiều may mắn và sức khỏe để tham gia và đóng góp thêm bài viêt cho diễn đàn!
Hình đại diện của thành viên
Admin
Site Admin
 
Bài viết: 958
Ngày tham gia: Tháng hai 26, 2012, 12:38 am
Đến từ thành phố: HCM City
Điểm (Points): 12
Giới tính: Nam
Handphone: 0
Tagsminh ha,khiêu vũ,dancesport,ballroom, online,rumba, standard,latin,âm nhạc,solar,năng lượng mặt trời

Quay về Tâm sự (Confide)

Points: 0

cron